Cơ duyên và những điều không thể quên của thanh xuân cuộc đời
Tôi sinh ra và lớn lên ở miền đất lửa Quảng Trị, miền đất với gió Lào và cát trắng. Tuổi thanh xuân tươi đẹp, tôi luôn ấp ủ được làm việc và cống hiến sức trẻ, sức khỏe, trí tuệ và lòng nhiệt huyết của mình cho quê hương. Và tôi đã đến với Công ty Xăng dầu Quảng Trị như một cơ duyên. Nơi đây tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình đồng đội, sự khuyến khích, động viên, đào tạo, truyền lửa của cửa hàng trưởng, của ban lãnh đạo Công ty. Họ giúp tôi tích lũy kiến thức, kinh nghiệm... Và lòng yêu nghề đã đến với tôi như một lẽ tự nhiên, giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ trong mọi cương vị công tác mình đã trải qua.
Có những con đường đi qua không nhớ nổi tên, nhưng có những hành trình sẽ không bao giờ quên. Khi đã đi qua, ngoảnh đầu nhìn lại mới thấy đáng để nâng niu và trân trọng.Tuổi trẻ của mỗi người có thể đều sẽ giống nhau ở những chặng đường: Những năm tháng tươi xanh của học sinh, sinh viên và những tháng ngày đi làm để khẳng định bản thân. Nhưng mỗi người sẽ có cho riêng mình những trải nghiệm, những kỷ niệm không thể nào quên trên mỗi hành trình ấy.
Dòng thời gian cứ thế trôi qua, và kỷ niệm cũng đầy ắp lúc nào mà ta không hề biết. Những kỷ niệm tưởng chừng như mới hôm qua, thế nhưng khi ngoảnh lại, mới thảng thốt bởi một chặng đường rất dài đã trôi qua. 18 năm! 18 năm - một hành trình với biết bao khó khăn, vất vả đan xen niềm vui, niềm tự hào khi tôi là thành viên của mái nhà chung Petrolimex.
Dù kỷ niệm có trôi dần vào dĩ vãng, thì nó vẫn sống mãi trong tiềm thức của mỗi con người, trong trái tim, trong khối óc để một ngày nó được khơi dậy, sống động hơn xưa...
Cái cảm giác vui mừng và háo hức khi nhận được quyết định của Công ty. Vui lắm chứ! tự hào lắm chứ! khi từ nay mình đã là thành viên của mái nhà chung Petrolimex Quảng Trị, được khoác lên mình màu áo cam xanh với truyền thống lúc đó gần 50 năm xây dựng và phát triển. Nhưng theo đó là sự lo lắng, lo không biết công việc có khó không? mình có làm tốt công việc được giao hay không? Rồi thì cuộc sống tập thể nó như thế nào.... rất, rất nhiều điều phải lo các bạn ạ!
Và rồi, nơi đầu tiên tôi đến là Cửa hàng Xăng dầu Lao Bảo (nay là Petrolimex-Cửa hàng 17). Lao Bảo - miền đất tôi chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ đặt chân đến. Sau 2 tiếng đồng hồ ngồi xe đò, tôi cũng đã đến nơi cần đến. Cửa hàng Xăng dầu Lao Bảo nằm gần cửa khẩu Lao Bảo, biên giới Việt - Lào. Ngày ấy, Cửa khẩu Lao Bảo thuộc huyện Hướng Hóa, là một cửa khẩu quan trọng của Việt Nam - Lào, đang chuyển mình hình thành Khu Kinh tế - thương mại đặc biệt quan trọng của hai nước và cũng là một trong những khu vực được cho là sầm uất nhất về đầu tư, thương mại của Quảng Trị. Ban ngày tôi được chứng kiến và thật sự bỡ ngỡ bởi sự nhộn nhịp nơi đây. Thế nhưng, khi màn đêm buông xuống nó lại yên tĩnh đến lạ, không một bóng người qua lại, chỉ nghe tiếng tiếng côn trùng, thậm chí nghe cả tiếng lá vàng rơi nhẹ ngoài sân.
Công việc đầu tiên tôi được giao tại Cửa hàng Xăng dầu Lao Bảo là nhân viên bán xăng dầu. Tôi nhanh chóng hòa nhập môi trường mới bởi sự thân thiện của mọi người nơi đây. Họ luôn quan tâm, sẵn sàng hỗ trợ và giúp đỡ tôi trong công tác bán hàng cũng như trong cuộc sống. Họ cho tôi sự tự tin, tiếp thêm năng lượng để bước qua những bỡ ngỡ của ngày mới đến, hòa nhập và càng tự tin hơn trong công việc được giao.
Tại đây, tôi cảm nhận được không khí của một gia đình dù mỗi người đến từ những địa phương khác nhau. Nhưng dù đến từ đâu thì dưới mái nhà chung Petrolimex Quảng Trị, ai cũng chung một mục đích là làm việc, phấn đấu để trở thành những người bán hàng “trách nhiệm, tri thức, văn minh”. Mỗi một nhân viên bán hàng là một đại sứ thương hiệu Petrolimex, mong muốn được làm việc, được cống hiến vì sự phát triển của Petrolimex Quảng Trị, vì Petrolimex Quảng Trị là mái nhà chung của CBCNV.
Nhớ những lúc tham gia các hoạt động công đoàn, nữ công, hội thi bán hàng giỏi, hội thi ATVSLĐ, các buổi tọa đàm của chị em phụ nữ, các buổi dã ngoại, du lịch của Công ty tổ chức, hay những dịp tham gia trò chơi Team Building vui nhộn, hào hứng trên bãi biển Cửa Việt đầy nắng gió...đã đem lạicho mọi người tiếng cười sảng khoái, giúp quên đi những mệt nhọc của những ngày lao động vất vả và tạo điều kiện cho mọi người xích lại gần nhau hơn trong tình thương yêu đồng chí, đồng nghiệp.
Lại nhớ những khi chị em trực ca đêm, cùng chung nhau ổ bánh mì cho ấm bụng giữa mùa đông giá rét, cùng tán gẫu những câu chuyện tiếu lâm cho quên bớt đêm dài. Rồi cái cảm giác tủi thân vì gặp phải khách hàng khó tính, bởi người ta nói “nghề bán xăng dầu như làm dâu trăm họ”.
Nhưng cũng rất vui khi có khách hàng chia sẻ: “Đi mô thì đi chơ tui cũng tìm về cửa hàng ni mua hàng, vì đây là cửa hàng của nhà nước”, hay: “Cửa hàng ni bán hàng đầy đủ hơn các cửa hàng không có chữ P, tui khi mô cũng tìm đến cửa hàng chữ P tui mua hàng cho chắc ăn”. Những lúc như thế tôi rất tự hào vì mình là người của chữ “P” và cũng tự hứa với lòng mình phải bảo vệ chữ“P” phát triển và trường tồn mãi với thời gian.
Vào những ngày hè rực lửa của tiết trời tháng Bảy, hay những ngày lễ lớn của dân tộc - 30/4; 02/9; 22/12, tôi lại vinh dự được tham gia vào chuỗi hoạt động tri ân của Petrolimex Quảng Trị, của các đoàn cán bộ Petrolimex. Hòa mình trong dòng người tưởng chừng bất tận đến từ mọi miền của Tổ quốc, cùng thắp nén hương bày tỏ lòng thành kính và biết ơn sâu sắc đến các anh hùng liệt sĩ tại các Nghĩa trang Liệt sỹ quốc gia Trường Sơn, Đền thờ Liệt sỹ Trường Sơn - Bến Tắt, Nghĩa trang Liệt sỹ quốc gia Đường 9, Thành Cổ Quảng Trị, Bến thả hoa trên dòng sông Thạch Hãn …Trong đó có hai địa danh lịch sử được xem như hai nghĩa trang không có nấm mồ - Thành Cổ Quảng Trị và dòng sông Thạch Hãn - nghĩa trang chung của những anh hùng liệt sĩ đã anh dũng ngã xuống cho Tổ quốc được như ngày hôm nay.
Và tôi lại được nghe những vần thơ của đồng đội những người đã khuất, nghe nhiều lần trong mỗi dịp ghé thăm nhưng trong tôi vẫn vẹn nguyên cảm xúc thành kính, linh thiêng như mới lần đầu:
“Nhẹ bước chân và nói khẽ thôi
Cho đồng đội tôi nằm yên dưới cỏ
Trời quảng Trị trong xanh và lộng gió
Dẫu ồn ào đừng lay động hàng cây
Nhẹ bước chân và nói khẽ thôi
Thành Cổ rộng sao đồng đội tôi nằm chật
Mổi tấc đất là một cuộc đời có thật
Cho tôi hôm nay đến nghẹn ngào”.
........
“Đò xuôi Thạch Hãn ơi... chèo nhẹ
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm.
Có tuổi đôi mươi thành sóng nước
Vỗ yên bờ bãi mãi ngàn năm”.
Trong không khí trầm mặc linh thiêng ấy, ai cũng muốn tự tay mình thắp nén hương nghiêng mình trước những linh hồn của người đã khuất. Thế hệ chúng ta có được cuộc sống bình yên, hạnh phúc như hôm nay, chắc không ai có thể nào quên được những năm tháng bi hùng của lớp lớp thế hệ cha anh đi trước đã không tiếc máu xương, viết nên những trang sử hào hùng của dân tộc, những trang sử thấm đẫm máu đào của hàng triệu các anh hùng liệt sĩ. Từ những hoạt động đó, tôi biết cái giá của hòa bình mà cha ông đã giành lại được, hình thành trong tôi lòng biết ơn, tinh thần trách nhiệm.
Và…Bạn đã từng trải qua cái cảm giác đau thắt tâm can, ngậm ngùi tiễn đưa người em, người đồng nghiệp, người thân trong mái nhà chung Petrolimex Quảng Trị ra đi mãi mãi vì thiếu may mắn khi còn nhiều ước mơ, hoài bão trong cuộc sống chưa? Tôi nén khóc mà nước mắt cứ chảy dài trên má, trái tim tôi như bị ai bóp chặt ... Thương lắm! đến bây giờ nhắc lại tôi vẫn không thể thôi xót xa các bạn ạ!
Rồi kỷ niệm những lúc bị sếp la vì tội lơ đãng trong công việc. Tôi nhớ lúc ấy, mọi người không ai bảo ai, mỗi người ra một cột bơm đứng bán hàng rất chăm chỉ, chờ cơn giận của sếp qua đi mới dám vào nhận lỗi. Lắng nghe những gì mà sếp nói, sẵn sàng tiếp thu để tìm ra nguồn gốc vấn đề và cách giải quyết nếu muốn tiến bộ. Nhờ những chỉ bảo tận tình, nghiêm khắc ấy của những người đi trước, nhờ những trải nghiệm trong môi trường làm việc ấy mà tôi tích lũy được kinh ngiệm và trưởng thành lên từng ngày, để tôi tự hào có được như ngày hôm nay - Cửa hàng trưởng một cửa hàng xăng dầu thuộc Petrolimex Quảng Trị.
Những kỷ niệm đã đi qua khó mà tìm lại được. Chỉ biết rằng: nhờ những kỷ niệm, những cảm xúc đã trải qua, tôi đã có thêm vốn sống, kinh nghiệm công việc, ứng xử và cả những kỹ năng sống mà trường lớp không bao giờ dạy. Tôi may mắn gặp được những đồng nghiệp, cửa hàng trưởng luôn quan tâm, chia sẻ những khó khăn trong công việc và cuộc sống. Ban lãnh đạo Công ty luôn hướng về người lao động, không chỉ quan tâm đến đời sống vật chất mà còn cả tinh thần, tìm hiểu đến tâm tư nguyện vọng của người lao động, kịp thời thăm hỏi, động viên khi gia đình của chúng tôi có người đau ốm, bệnh tật. Sự chia sẻ và động viên đó đã giúp chúng tôi an tâm làm việc hết mình và gắn bó với Công ty. Hay những chuyến du lịch trong và ngoài nước đã giúp chúng tôi giải tỏa những mệt mỏi, khó khăn khi làm việc, lấy lại tinh thần vững mạnh để tiếp bước trên con đường dài.
Ký ức, kỷ niệm đẹp sẽ giúp con người vượt qua thử thách của cuộc sống.
Những ký ức, kỷ niệm ấy là hành trang quý giá mà tôi mang theo. “Mình chỉ có một cuộc đời để sống, một tình yêu thật sự để yêu thương. Nhưng mình có nhiều điều để học, để làm và để cho cuộc sống của mình có ý nghĩa..., nên phải luôn cố gắng bằng tất cả sức lực của mình”. Đó là thông điệp, là những gì tôi luôn tâm niệm, luôn thể hiện trong 18 năm sống và làm việc dưới mái nhà Petrolimex Quảng Trị.
Sẽ còn mãi trong tim tôi những tiếng cười sau giờ làm việc, những buổi trưa hè nóng nực, nhưng vẫn râm ran những câu chuyện đời thường. Sẽ không thể nào quên những buổi sinh nhật, hay những buổi dã ngoại cùng nhau. Tình cảm ấy không đơn giản chỉ là đồng nghiệp, bạn bè mà giống như trong một gia đình ... và thật sự có ý nghĩa quan trọng trong hành trình cuộc đời tôi.
Tác giả bài viết: vị trí thứ 6 thừ trái qua ...
... và vị trí thứ 4 từ trái qua trong một lần nhận khen thưởng
Những ngày cuối cùng của năm cũ, tiết trời đẹp lạ thường. Nắng vàng ươm như rót mật, lai láng. Gió dịu dàng phảng phất chút se lạnh của mùa đông. Chỉ còn vài ngày nữa thôi Công ty sẽ tổ chức Lễ kỷ niệm 30 năm ngày thành lập - mốc son để mọi người cùng nhìn lại những gì mình đã làm được, những gì chưa làm, được sống lại với những ký ức đã cùng theo mình bao nhiêu năm tháng. Có niềm vui nào mà không được xây đắp bằng những giọt mồ hôi và có hạnh phúc nào mà không có những ngậm ngùi. Tôi tin rằng mỗi một trái tim của CBCNV - cũng như tôi - đang thổn thức, đang thấp thỏm mong chờ ngày vui ấy. 30 năm - một chặng đường không quá dài nhưng đủ để khẳng định vị thế của một thương hiệu - đã trải qua những biến cố, thăng trầm - nhưng vẫn vẫn vững bước tiến lên. Chúng tôi - những người lao động Petrolimex Quảng Trị tin tưởng rằng, với bản lĩnh, kinh nghiệm, bề dày truyền thống, vị thế thương hiệu đã khẳng định, chiến lược phát triển đúng đắn, tinh thần đoàn kết, thương yêu đùm bọc lẫn nhau giữa những người lao động trong mái nhà chung Petrolimex, Công ty Xăng dầu Quảng Trị sẽ tiếp tục chinh phục những cột mốc đáng tự hào trong hành trình sau tuổi 30.
Trái tim tôi gõ nhịp bồi hồi theo sắc xuân đang rộn ràng về với đất trời. Lời bài hát“Bài ca xăng dầu Quảng trị” lại vang vang: “... Bạn hỡi, hãy nghe ... mùa xuân đang dâng tràn nơi nơi....Vì có, chúng tôi, những người công nhân không quản ngày đêm....”. Vâng! Chúng tôi - Những người con của Petrolimex Quảng Trị - không ngại khó khăn, không nề hà gian khổ, sẽ viết tiếp trang sử của thế hệ đi trước, sẵn sàng “để tiến xa hơn”.
Quảng Trị, tháng 01 năm 2020